Vì bị cận thị từ tiểu học, mình đeo kính áp tròng (hay contact lens/lens) từ khá sớm, nhưng cũng không phải thường xuyên. Lần đầu đeo lens của mình vào lớp 10, trong sự kiện prom của trường. Bắt đầu từ việc sử dụng loại lens theo tháng, phải vệ sinh hàng ngày, hiện tại, mình chủ yếu dùng loại 01 lần/01 ngày. Sự cố vô tình xảy ra gần đây trong quá trình mình dùng lens, khiến mình khá chột dạ.
Như thường lệ, mình thường tháo lens trước khi tẩy trang mắt. Nhưng hôm đó, không hiểu sao mình lại tẩy trang và massage cho mắt trước. Sau khi tháo xong một bên mắt phải, mình giật mình không thấy bên lens bên mắt trái đâu. Một cô em đeo lens thường xuyên từng chia sẻ rằng, nếu đi ngủ với đôi mắt đeo lens, lens có thể chui tọt vô trong. Nghĩ lại câu chuyện đó, mình khá rùng mình và thoáng sợ hãi. Kinh nghiệm lâu năm giúp mình biết lens không thể nào tự rơi ra được. Mình còn tự kiểm tra độ cận của mắt bằng cách thử nhìn xa hai mắt, thử đeo cả kính mắt có độ và thấy bình thường, nghĩa là con ngươi mắt mình chắc chắn lúc đó không còn lens nữa. Vậy thì một bên lens biến mất đâu được?
Tiếp sau đó là những phút dại nhất trong “thâm niên” dùng lens của mình. Quá hoảng nên mình dùng dụng cụ đeo lens (là một chiếc que nhỏ có đầu nhựa silicon để lắp lens vào mắt, thay cho dùng tay) để kiểm tra xem trong mắt còn lens không: mình đưa đầu nhựa xung quanh con ngươi, và thấy có một cái viền. Lúc đó mình nghĩ có thể viền đó chính là viền của lens và còn có ý định gẩy lên. Mình còn cẩn thận kiểm tra cả một bên mắt mà mình đã lấy lens ra rồi, cũng có viền tương tự. Thế là cái đầu chợt nảy số: “sao có thể là lens được?” “thế nó là cái gì nhỉ?”
Các cụ nói quả không sai, có dại mới có khôn. Vâng, đó chính là giác mạc của chúng ta đó các bạn ạ. Dù cũng tự hào từng học khá tốt môn Sinh, thế mà đến một kiến thức cơ bản nhất: “giác mạc là gì, ở đâu?”, mình không nắm được. Cảm thấy thực sự ngu ngốc nhỉ? Mình còn từng nghĩ giữa phần đen và phần trắng của mắt chúng ta, không có một đường viền nào, nó nối liền với nhau. Thế nên khi phát hiện có một đường viền viền bên ngoài phần đen, mình mới có suy nghĩ, đó có thể là contact lens!
Bố mình từng có một đánh giá nghiêm khắc rằng có những thứ rất vĩ mô mình biết và giỏi, trong khi một vài kiến thức vi mô, rất cơ bản, mình lại chẳng biết gì. Lúc đầu nghe một lời nhận xét có phần “phũ phàng” thế, dĩ nhiên mình phản ứng rất gay gắt: “bố chẳng hiểu gì về con cả”. Nhưng thực tế đập vào mặt mình, lại đúng là như vậy. Ngay cả bộ phận mình cho là quan trọng nhất trên cơ thể – đôi mắt, mình còn không biết cấu tạo thành phần, thì sao mình biết cách chăm sóc nó? Chúng ta có thể biết một vài thành phần cấu tạo đôi mắt như giác mạc, thuỷ tinh thể, võng mạc, nhưng, mình cũng mới chỉ thực sự biết vị trí của chúng nằm ở đâu và có tác dụng gì sau sự cố vừa rồi.
Thật may mắn sau đó mình cũng phát hiện ra chiếc lens còn lại trốn ở đâu. Nó chui tọt bên dưới mi mắt mà không gây ra bất kỳ một cảm giác dầy cộm khó chịu nào. Nguy hiểm nhỉ?
Tối hôm đó khi nhắm mắt lại, mình tưởng tượng: nếu một mai mình phải sống một cuộc sống trong bóng tối như những người mù, mình sẽ như thế nào? Thật khó để sống tiếp. Vì vậy, thật biết ơn vì bố mẹ đã sinh ra mình với một đôi mắt sáng và một cơ thể khoẻ mạnh, để mình được sống từng ngày với đôi mắt chắp cánh để đầu óc mình mở mang biết bao điều mới.
Related
Discover more from Jury Nguyen
Subscribe to get the latest posts sent to your email.